Vào chủ nhật một nông dân nghèo rời nhà ra đi và ở cổng anh ta gặp một người bạn thời niên thiếu, người tới gặp anh ta.
Anh nông dân này nói “ Xin chào! nhưng anh ở đâu sau bao nhiêu năm trời? Vào đi! Nhìn đây, tôi đã hứa gặp vài người bạn và khó mà hoãn lại cuộc viếng thăm này, cho nên xin hãy nghỉ ngơi trong nhà tôi. Tôi sẽ trở lại trong khoãng một giờ nữa. Tôi sẽ về ngay và chúng ta có thể chuyện trò dài dài.
Người bạn nói, Ôi không, tôi cùng đi với anh chẳng tốt hơn sao? Nhưng mà quần áo của tôi bẩn cả rồi. Nếu anh có thể cho tôi cái gì đó sạch sẽ, thì tôi sẽ thay quần áo và đi với anh.
Có lần trước đây nhà vua đã ban cho anh nông dân này quần áo quí giá và anh ấy đã cất chúng đi để dành cho cơ hội lớn. Một cách vui vẻ, anh ta đem chúng ra. Anh bạn anh ta mặc chiếc áo khoác quí giá vào, đội khăn xếp thắt đai và đi đôi giầy đẹp. Anh ta trông cứ y như là chính nhà vua vậy. Nhìn vào người bạn, người nông dân cảm thấy có chút ít ghen tị; trong so sánh anh ta có vẻ giống như người hầu. Anh ta bắt đầu tự hỏi liệu mình có phạm phải sai lầm không khi đem cho đi bộ quần áo tốt nhất của mình, và anh ta bắt đầu cảm thấy kém cỏi. Bây giờ mọi người sẽ nhìn vào bạn ta, anh ta nghĩ, còn mình thì giống như người đi ké, giống như kẻ hầu.
Anh ta cố gắng làm nguôi tâm trí mình bằng việc nghĩ về bản thân mình như người bạn tốt và như con người của Thượng đế. Anh ta sẽ chỉ nghĩ về Thượng đế và những điều cao quí, anh ta quyết định,” sau rốt, có quan trọng gì về cái áo choàng đẹp hay cái mũ đắt tiền? Nhưng anh ta càng cố gắng lập luận cho bản thân mình thì cái áo choàng và cái mũ lại càng xâm lấn tâm trí anh ta hơn.
Trên đường, mặc dầu họ đã bước đi cùng nhau, nhưng khách qua đường chỉ nhìn vào anh bạn, chẳng ai để ý tới anh nông dân này, Anh ta bắt đầu thấy thất vọng. Anh ta tán gẫu với anh bạn nhưng bên trong thì anh ta lại chẳng nghĩ được gì khác hơn là cái áo khoác và cái mũ đó!
Họ tới ngôi nhà định đến thăm và anh ta giới thiệu cho bạn mình: Đây là bạn tôi, người bạn thời niên thiếu. Anh ấy là người rất đáng yêu” Và bỗng nhiên anh ta buột mồm “ Còn bộ quần áo ư? Chúng là của tôi!”
Người bạn sững sờ. Chủ nhà cũng ngạc nhiên. Anh ta hiểu ngay rằng lời bình luận đó là không thể biện bạch nổi, nhưng thế thì quá muộn rồi. Anh ta lấy làm tiếc về sai lầm của mình và tự chỉ trích mình bên trong.
Ra khỏi nhà này, anh ta xin lỗi anh bạn mình.
Người bạn nói, “ Tôi như bị sét đánh. Làm sao mà anh có thể nói điều gì đó như thế được?”Anh nông dân nói,: Xin lỗi. Chỉ tại cái lưỡi tôi. Tôi thật sai lầm”.
Nhưng cái lưỡi chẳng hề nói dối. Lời chỉ bật ra từ mồm người ta nếu có cái gì đó trong tâm trí người ta, lưỡi chưa bao giờ sai lầm cả. Anh ta nói,” Hãy tha thứ cho tôi. Làm sao mà một điều như vậy lại có thể được thốt ra, tôi cũng chẳng biết nữa” Nhưng anh ta biết rất rõ rằng ý nghĩ đó trồi ra từ tâm trí anh ta.
Họ bắt đầu sang nhà một người bạn khác. Bây giờ anh ta đã quyết tâm vững chắc là không nói rằng quần áo là của mình nữa; anh ta luyện cho tâm trí mình. Vào lúc họ tới cổng thì anh ta đã tới một quyết định không lay chuyển nổi rằng anh ta sẽ không nói quần áo là của mình.
Con người đáng thương kia đâu có biết rằng anh ta càng quyết tâm không nói điều gì đó, thì nhận biết bên trong lại càng bắt rễ.
Cho nên, tham gia vào cuộc đấu tranh nội tâm, anh nông dân đi vào nhà. Anh ta bắt đầu rất thận trọng:” Đây là bạn tôi” nhưng anh ta để ý rằng chẳng ai để ý tới mình cả; rằng mọi người đều đang nhìn vào anh bạn và bộ quần áo với sự kính phục, và điều đó tác động vào anh ta. Đấy là áo choàng của mình! và mũ của mình nữa! Nhưng anh ta tự nhắc mình là đừng có nói về quần áo. Anh ta quyết tâm. “Ai cũng có quần áo thuộc loại này, loại khác nghèo hay giàu. Đấy là việc tầm thường,” Anh ta giải thích cho chính mình. Nhưng bộ quần áo cứ đung dưa trước mắt anh giống như con lắc, sang bên nọ bên kia,bên nọ bên kia. Anh ta tiếp tục việc giới thiệu: “Anh ấy là bạn tôi. Người bạn thời niên thiếu. Một quí ông rất tốt. Còn quần áo ư? Đấy là của anh ấy, và không phải của tôi.”
Mọi người đều ngạc nhiên. Họ chưa bao giờ nghe thấy việc giới thiệu như vậy trước đây.” Quần áo là của anh ấy và không phải của tôi.!
Sau khi họ ra về, anh ta lại xin lỗi một cách hào phóng.” Sai lầm lớn quá” Anh ta thú nhận về điều phải làm và điều không phải làm. Quần áo chẳng bao giờ nắm giữ tôi như thế này trước đây! Ôi thuợng đế, điều gì xảy ra cho con thế này?”
Điều gì đã xảy ra cho anh ta vậy? Anh chàng đáng thương này đã không biết rằng cái kĩ thuật mà anh ta dùng cho mình là kĩ thuật mà thậm chí Thượng đế có thử, thì quần áo cũng ôm giữ luôn cả ngài nữa!
Người bạn, bây giờ tràn đầy căm phẫn, nói anh ta sẽ không đi thêm nữa với anh chàng nông dân này. Anh nông dân nắm lấy tay anh ta và nói, “ Xin đừng làm thế. Tôi sẽ bất hạnh cho phần còn lại của đời mình, vì đã có những cách cư xử xấu thế với bạn bè. Tôi thề không đề cập tới quần áo lần nữa. Với cả tấm lòng tôi, tôi thề với Thượng đế tôi sẽ không đề cập tới quần áo thêm tí gì nữa.
Họ đi tới nhà người thứ ba. Anh nông dân kìm mình lại một cách chặt chẽ. Nhưng người bị kiềm chế thì rất nguy hiểm, bởi vì một núi lửa sống đang tồn tại bên trong họ. Bề ngoài họ cứng nhắc và đầy những kiềm chế, trong khi sự thôi thúc của họ để tháo bỏ thì lại bị đóng cứng chặt chẽ bên trong.
Cho nên, anh nông dân giữ mình chặt chẽ trong việc kiểm tra để không nói về quần áo.
Họ đi vào nhà tiếp. Anh nông dân đổ mồ hôi khắp người, anh ta kiệt sức. Người bạn cũng lo lắng. Anh nông dân cứng người vì lo âu. Chậm rãi và cẩn thận anh ta thốt ra từng từ để giới thiệu” Hãy gặp bạn tôi đây. Anh ta là một người bạn rất xa xưa. Anh ấy là một người tốt.
Anh ta ấp úng một lúc. Một sự thúc đẩy khổng lồ tới từ bên trong. Anh ta biết anh ta bị loại ra. Anh ta buột mồm nói to” Còn quần áo ư? Tôi xin lỗi, tôi sẽ không nói gì về chúng cả, bởi vì tôi đã thề không nói chút gì về quần áo!”
Xin bạn hãy nhớ, bất kỳ cái gì mà bị bó buộc thì cũng hoặc không liên tục được hoặc không đầy đủ được bởi vì sự kìm hãm lớn lao áp vào. Đôi khi bạn cũng phải thảnh thơi; đôi khi bạn cũng phải nghỉ ngơi. Làm sao bạn có thể siết chặt nắm đấm mãi được? Cả hai mươi bốn giờ sao? Bạn càng siết chặt thì nó càng mệt mỏi và sẽ nhanh chóng mở ra. Bất kỳ cái gì làm bạn mệt mỏi thì không thể nào là một phần tự nhiên của cuộc sống. Bất kì khi nào bạn bắt buộc phải làm cái gì đó thì một thời kì nghỉ ngơi phải theo sau.
Từ dục đến siêu tâm thức - Osho