MỘT MÌNH
Người thường cứ cố gắng quên đi tính cô đơn của mình, và thiền nhân bắt đầu làm quen ngày một nhiều với tính một mình của mình. Người đó đã rời bỏ thế giới; người đó đã đi vào hang động, lên núi non, vào rừng, chỉ để được một mình. Người đó muốn biết mình là ai. Trong đám đông, điều đó là khó; có nhiều rối loạn. Và những người đã biết tính một mình của họ đều biết phúc lạc lớn lao nhất có thể có cho con người - bởi vì chính hiện hữu của bạn là phúc lạc.
Sau khi được hoà hợp với tính một mình của bạn, bạn có thể quan hệ; thế thì quan hệ của bạn sẽ đem niềm vui lớn tới cho bạn, bởi vì nó không bắt nguồn từ sợ hãi. Tìm thấy tính một mình của bạn, bạn có thể được tham gia vào trong nhiều thứ tuỳ ý muốn, bởi vì việc tham gia này sẽ không còn gì là việc chạy khỏi bản thân bạn. Bây giờ nó sẽ là cách diễn đạt của bạn; bây giờ nó sẽ là cách biểu lộ của mọi điều là tiềm năng của bạn.
Chỉ người như vậy - dù người đó sống một mình hay sống trong xã hội, dù người đó sống trong hôn nhân hay sống không hôn nhân cũng không tạo ra khác biệt gì - bao giờ cũng phúc lạc, an bình, im lặng. Cuộc đời của người đó là điệu vũ, bài ca, là việc nở hoa, là hương thơm. Bất kì cái gì người đó làm, người đó đều đem hương thơm của người đó vào cho nó.
Nhưng điều đầu tiên là nhận biết tuyệt đối tính một mình của bạn.
Việc trốn chạy này khỏi bản thân bạn, bạn đã học từ đám đông. Bởi vì mọi người đều chạy trốn, bạn bắt đầu chạy trốn. Mọi đứa trẻ đều được sinh ra trong đám đông và bắt đầu bắt chước mọi người; điều người khác đang làm, nó bắt đầu làm. Nó rơi vào trong cùng tình huống khổ như người khác đang khổ, và nó bắt đầu nghĩ rằng đây là cuộc đời nó tất cả là gì. Và nó đã bỏ lỡ cuộc sống hoàn toàn.
Cho nên tôi nhắc bạn, đừng hiểu lầm một mình là cô đơn. Cô đơn chắc chắn là ốm yếu; một mình là mạnh khoẻ hoàn hảo.
Tất cả chúng ta đang phạm phải cùng loại hiểu lầm liên tục.
Tôi muốn người của tôi biết rằng bước đầu tiên và quan trọng nhất của bạn hướng tới tìm ra nghĩa và ý nghĩa của cuộc sống là đi và trong tính một mình của bạn. Nó là ngôi đền của bạn; nó là nơi Thượng đế sống, và bạn không thể tìm được ngôi đền này ở bất kì chỗ nào khác. Bạn có thể lên mặt trăng, sao Hoả....
Một khi bạn đã đi vào trong cốt lõi bên trong nhất của bản thể, bạn không thể tin được vào mắt mình: bạn đã mang nhiều vui vẻ thế, nhiều phúc lành thế, nhiều tình yêu thế... và bạn đang trốn khỏi kho báu riêng của bạn.
Biết những kho báu này và tính không cạn của chúng, bây giờ bạn có thể đi vào trong quan hệ, trong tính sáng tạo. Bạn sẽ giúp mọi người bằng việc chia sẻ tình yêu của bạn, không phải bằng việc dùng họ. Bạn sẽ cho chân giá trị cho mọi người bằng tình yêu của bạn; bạn sẽ không phá huỷ sự tôn trọng của họ. Và bạn sẽ, không có nỗ lực nào, trở thành cội nguồn cho họ để tìm ra kho báu riêng của họ nữa. Bất kì cái gì bạn làm, bạn sẽ lan toả im lặng của bạn, an bình của bạn, phúc lành cua bạn vào mọi thứ có thể.
Nhưng điều cơ bản này không được dạy trong bất kì gia đình nào, bất kì xã hội nào, bất kì đại học nào. Mọi người cứ sống trong khổ sở, và điều đó được coi là đương nhiên. Mọi người đều khổ, cho nên chẳng có gì mấy nếu bạn khổ; bạn không thể là ngoại lệ.
Nhưng tôi nói với bạn: Bạn có thể là ngoại lệ đấy. Bạn chỉ đã không làm nỗ lực đúng thôi.