Trong một ngôi làng một người mới mở cửa hàng cá với tấm biển lớn “ Bán cá tươi ở đây”
Ngay ngày đầu tiên một người bước vào cửa hiệu và đọc” Bán cá tươi ở đây”. Anh ta cười to. “ Cá tươi ư? Cá ươn bán ở mọi chỗ khác chắc? Phỏng có ích gì mà viết cá “tươi”?
Chủ tiệm cho rằng anh ta phải; thêm vào đó, “tươi” gây ra ý tưởng về “ươn” cho khách hàng. Ông ta xóa chữ “tươi” trong biển hiệu. Tấm biển bây giờ đọc là “ Bán cá ở đây”.
Một cụ bà, đến thăm cửa hàng ngày hôm sau, đọc to, “Bán cá ở đây sao” sao? Ông còn bán cá ở nơi nào đó khác chăng?”
Chữ “ở đây” bị xóa đi. Bây giờ tấm biển đọc là “Bán cá”.
Ngày thứ ba một khách hàng khác tới cửa hiệu và nói, “Bán cá à? Có ai cho không cá đâu?”
Chữ “bán” lại bị xóa đi. Bây giờ chỉ còn mỗi chữ “cá”.
Một người có tuổi tới và nói với chủ hiệu, “Cá” à? Người mù ngay từ xa cũng có thể biết
được mùi của các được bán ở đây.
Chữ “cá” được bỏ đi. Tấm biển giờ đây để trống.
Một khách qua đường hỏi, “sao tấm biển lại trống huếch thế kia?”Tấm biển cũng bỏ đi nốt.
Chẳng còn lại gì sau tiến trình khử bỏ dần, mọi thứ đã bị loại bỏ, từng thứ một. Và cái còn lại đằng sau là cái không, cái trống rỗng.
Tình yêu chỉ có thể được sinh ra từ cái trống rỗng mới có khả năng hội nhập với cái trống rỗng khác; chỉ cái không mới có thể hợp nhất toàn bộ với cái không khác. Không phải hai cá nhân, mà là hai chân không mới có thể gặp gỡ, bởi vì bây giờ không có rào chắn. Tất cả mọi thứ khác đều có tường bao; chân không không có gì.
Cho nên điều thứ hai cần nhớ là ở chỗ tình yêu được sinh ra khi tính cá nhân tan biến, khi cái “tôi” và “người khác” không còn nữa. Bất kì cái gì còn lại thế thì đều là mọi thứ, vô giới hạn nhưng không cái “tôi”.Chúng ta đào giếng. Nước đã có đó rồi, bên trong; không phải mang nó từ đâu tới cả. Chúng ta chỉ đào đất và đá lên và bỏ chúng đi. Chúng ta đang làm đích xác điều gì vậy? Chúng ta tạo ra cái trống rỗng để cho nước vốn ẩn bên trong có thể tìm ra một không gian để đi vào, một không gian để nó tự biểu lộ ra trong đó. Nó khẩn cầu cái trống rỗng – cái mà nó chưa có - để cho nó có thể đi ra.
Nếu chiếc giếng đầy những cát và đá thì khoảnh khắc chúng ta vét bỏ cát và đá đi nước sẽ sủi lên. Tương tự, con người tràn đầy tình yêu nhưng tình yêu lại cần không gian để xuất đầu lọ diện. Chừng nào mà trái tim và tâm hồn của bạn còn nói “tôi” thì bạn vẫn còn là chiếc giếng cát và đá, và dòng suối tình yêu sẽ không sủi lên trong bạn.
Từ dục đến siêu tâm thức - Osho