Ba bậc thầy vĩ đại
Khi nhà huyền môn Sufi vĩ đại, Hassan, hấp hối, một người nào đó đã hỏi, “Hassan, ai là Bậc Thầy của ông?”
Ông ấy nói, “Bây giờ, hỏi điều đó thì quá trễ mất rồi. Thời gian quá ngắn, tôi đang hấp hối’. Nhưng người hỏi lại hỏi, ‘Ông chỉ đơn giản nói tên ra. Ông vẫn đang còn sống, ông vẫn đang thở và nói, ông chỉ cần nói cho tôi tên.”
Ông ấy nói, “Đó sẽ là điều khó khăn, bởi vì tôi có hàng nghìn Bậc Thầy. Nếu tôi chỉ kể tên của họ ra thì cũng sẽ mất nhiều tháng, hàng năm. Quá muộn mất rồi. Nhưng có ba Bậc Thầy tôi sẽ chắc chắn kể cho bạn.
“Một là tên trộm. Tôi bị lạc trong sa mạc, và khi tôi tới được ngôi làng thì đã rất muộn. Quá nửa đêm rồi; các cửa hàng đều đóng cửa, các nhà trọ cũng đều đóng cửa. Không một bóng người trên đường. Tôi tìm một người nào đó để yêu cầu. Tôi nhận ra một người đang cố khoét cái lỗ trên tường của một căn nhà. Tôi hỏi anh ta tôi có thể nghỉ ở đâu, và anh ta nói, “Tôi là kẻ trộm, và với tôi ông nhìn giống nhà huyền môn Sufi’. “Áo choàng dài của ông ấy, hào quang quanh ông ấy. Và tên trộm nói, “Ngay bây giờ sẽ khó tìm ra nơi nào để nghỉ, nhưng ông có thể đến nhà tôi. Ông có thể nghỉ cùng tôi – nếu ông có thể nghỉ cùng tên trộm’.
Hassan nói, “tôi hơi băn khoăn. Tôi đã nhớ lại. Nếu tên trộm không sợ vị Sufi thì tại sao vị Sufi lại sợ tên trộm? Thực ra, hắn ta nên sợ tôi. Cho nên tôi nói, ‘Được thôi, tôi sẽ đến’. Và tôi đã đến và nghỉ cùng tên trộm. Và người đàn ông đó đầy tình yêu thương, rất tuyệt vời, tôi đã nghỉ ở đó một tháng! Và mỗi đêm anh ta thường nói với tôi, “Bây giờ sẽ đi làm việc. Ông hãy nghỉ ngơi, cầu nguyện, thực hiện công việc của mình.’ Và khi anh ta quay trở về tôi hỏi. ‘Anh có lấy được thứ gì không?” Anh ta nói, “Đêm nay thì không. Nhưng đêm mai tôi sẽ cố.” Và anh ta chưa bao giờ ở trạng thái thất vọng.
“Trong một tháng liên tục anh ta quay về trắng tay nhưng anh ta luôn hạnh phúc. Và anh ta nói, “Tôi sẽ cố gắng vào ngày mai. Thượng đế sẵn lòng, ngày mai điều đó sẽ xảy ra. Và ông cũng phù hộ cho tôi. Ít nhất ông có thể nói với Thượng đế, Hãy giúp người đàn ông tội nghiệp này”.
Sau đó, Hassan nói, “Tôi đã thiền trong nhiều năm không ngơi nghỉ, nhưng không có gì xuất hiện, và nhiều thời điểm tôi đã quá tuyệt vọng, không còn hy vọng gì đến mức tôi nghĩ nên dừng mọi điều vô nghĩa này lại. Không có Thượng đế, và mọi sự cầu nguyện này chỉ là điên khùng, mọi thiền này chỉ là giả - và bỗng nhiên tôi nhớ lại tên trộm vẫn nói hàng đêm. ‘Thượng đế sẵn lòng, ngày mai điều đó sẽ xuất hiện.’
“Cho nên tôi cố thêm một ngày. Nếu tên trộm rất hy vọng, thì với hy vọng và sự tin tưởng như vậy, tôi sẽ cố thêm một ngày nữa. Và nhiều lẫn nỗi thất vọng xuất hiện, nhưng tên trộm và ký ức về anh ta đã giúp tôi chờ thêm một ngày. Vào một ngày, điều đó đã xuất hiện, nó đã xảy ra! Tôi đã cúi xuống. Tôi đã cách xa tên trộm và căn nhà của anh ta hàng trăm dặm, nhưng tôi vẫn cúi xuống theo hướng căn nhà anh ta. Anh ta là Bậc Thầy đầu tiên của tôi.
“Và Bậc Thầy thứ hai của tôi là con chó. Tôi khát và đang đi tới dòng sông, và một con chó xuất hiện. Nó cũng khát. Nó nhìn xuống sông và thấy một con chó khác ở đó, chính hình ảnh nó và trở nên sợ hãi. Nó sủa và con chó kia cũng sủa. Nhưng nó quá khát đến mức nó do dự và quay trở lại dòng sông. Nó quay lại và nhìn xuống nước và nhận ra con chó ở đó. Nhưng cơn khát thôi thúc nó ghê gớm, nó bất gờ nhảy vào nước, và hình ảnh con chó biến mất. Nó hớp nước, nó bơi trên dòng sông, đó là mùa hè nóng nực. Và tôi đã quan sát. Tôi biết đó là thông điệp của Thượng đế đến cho tôi. Con người phải nhảy vào, bất chấp mọi nỗi sợ.
“Khi mấp mé cú nhảy vào vùng chưa biết, tôi cũng có nỗi sợ như vậy. Tôi đến mấp mé đường biên, do dự và quay trở lại. Và tôi nhớ lại con chó. Nếu con chó có thể thực hiện cú nhảy vào vùng chưa biết. Tôi biến mất và chỉ còn lại vùng chưa biết phía sau. Con chó là Bậc Thầy thứ hai của tôi.
“Và Bậc thầy thứ ba là một đứa trẻ nhỏ. Tôi đến một thị trấn và một đứa trẻ nhỏ mang một ngọn nến, một ngọn nến thắp sáng, giấu nó trong tay và đi đến ngôi đền để đặt cây nến đó. Chỉ để trêu đùa, tôi hỏi cậu bé ‘Cháu tự thắp cây nến sao?’ Nó nói, ‘Vâng, thưa bác.’ Và tôi hỏi, vẫn là bông đùa, ‘Cháu có thể nói cho bác ánh sáng đến từ đâu không? Có thời điểm ngọn nến không sáng, thế rồi có thời điểm ngọn nến sáng, cháu có thể chỉ cho bác ngọn nguồn mà ánh sáng xuất hiện không? Và cháu đã thắp nó, chắc cháu đã nhìn thấy sáng sáng xuất hiện từ đâu? “Và cậu bé đã cười, thổi tắt ngọn nến và nói. “Bây giờ bác đã nhìn thấy ánh sáng ra đi, nó đã đi đâu? Bác nói cho cháu xem!”
“Và bản ngã tôi đã vỡ tan tành, và kiến thức của tôi cũng vỡ tan tành. Thời điểm đó tôi cảm nhận sự ngu ngốc của mình. Kể từ đó tôi bỏ rơi mọi thông thái.”
Hassan đã nói về ba Bậc Thầy. Và ông ấy nói, “Từng có rất nhiều, và thời gian không còn để tôi nói về tất cả họ.”
Trích OSHO, Bí mật của những bí mật