Trong tất cả các luân xa trên cơ thể thì luân xa rốn là quan trọng nhất. Cơ thể chúng ta, trước hết, được cấu tạo từ cái rốn là điểm mà chúng ta kết nối với mẹ của chúng ta. Luân xa rốn là trung tâm quan trọng bậc nhất cho tất cả các luồng khí trong cơ thể, đặc biệt là luồng khí gắn kết với hỏa đại. Hỏa ở rốn là Kim cang Du già Thánh nữ mà người nào cũng có; [tuy thế] người thường không nhận biết được. Luân xa rốn là luân xa nền tảng, ổn định nhất, do đó, [các con] nên hướng mọi quán tưởng vào luân xa rốn. Do chú tâm vào luân xa rốn nên các luồng khí sẽ di chuyển xuống dưới và như vậy là tâm sẽ yên lắng. Thỉnh thoảng khi tập trung quán tưởng ở vị trí giữa tim, khi các luồng khí vào luân xa tim, sự mất cân bằng về cảm xúc và mất ổn định tinh thần có thể xảy ra. Do đó, tập trung vào chính giữa rốn sẽ an toàn hơn.
Hành trì pháp trì tụng minh chú Om Ah Hung trong một thời khóa công phu thiền định chính thức vào lúc bình minh là tốt nhất nhưng thực ra thì con phải tiếp tục hành trì suốt cả ngày. Con có thể thực hành pháp này mỗi khi con hít thở và lúc nào thì con cũng hít thở mà, phải không? Khi hít vào, hãy nghĩ đến chữ OM. Con không phải quán chữ này hay tụng chữ này lớn tiếng; chỉ cần nghĩ đến nó. Khi luồng hơi đã đến rốn thì hãy nghĩ đến chữ AH và khi con thở ra thì nghĩ đến chữ HUNG.
Tập trung chủ yếu vào chữ AH ở rốn. AH có tánh Hỏa và là nhiệt. Khi con hít vào, hãy nghĩ rằng luồng hơi tan vào chữ AH ở rốn. [Làm như vậy thi sẽ giúp cho] tinh túy của khí được giữ lại, và trược khí thì luôn luôn được thải ra [qua hơi thở ra]. Trong thời khóa công phu thiền định chính thức, khi con hít vào, hãy nghĩ rằng con đang đẩy các luồng khí bên trên xuống dưới, đồng thời kéo các luồng khí bên dưới lên trên bằng cách nhẹ nhàng nhíu hậu môn lại. Sự kết hợp giữa các luồng khí bên trên và bên dưới tạo thành quả cầu có hình dạng trái trứng ở chính giữa rốn. Hãy giữ lại hơi thở của con trong một thời gian ngắn và quán sát bản tánh của tâm.
Đừng giữ lại hơi thở quá lâu mà hãy nín thở trong chừng mực mà vẫn cảm thấy dễ chịu. Lại thở ra và nghĩ đến chữ HUNG. Trong hoạt động hằng ngày, không cần phải giữ hơi thở lại; con có thể hít thở bình thường và nghĩ đến các chữ OM AH HUNG. Điểm tập trung chủ yếu luôn luôn là hỏa nơi rốn và rồi cuối cùng thì nhiệt sẽ phát sinh [sau một thời gian công phu]. Thực ra thì nhiệt này đã hiện hữu ở đó nhưng người thường không nhận ra được. Pháp này là một phương tiện rất tốt để duy trì chánh niệm; đây là một phương pháp để hợp nhất tâm và khí. Nếu chúng ta mất chánh niệm thì tâm và khí sẽ đi hai đường khác nhau và chúng ta sẽ bị vọng niệm.
Om tượng trưng cho thân Kim cương, là sự kết hợp giữa hình tướng và tánh Không. Ah tượng trưng cho khẩu Kim cương, là sự kết hợp giữa giữa âm thanh và tánh Không. Hung tượng trưng cho ý Kim cương, là sự kết hợp giữa giác tánh quang minh và tánh Không. Ba thứ này được gọi là ‘Tam Mật’. Khi không có sự bám luyến vào hình tướng qua sự phóng tâm thì đây là sự kết hợp giữa hình tướng và tánh Không. Hình tướng tiếp tục khởi hiện và được nhìn thấy, tuy nhiên không có sự bám luyến vào thực tại của hình tướng. Khi nơi tâm không có sự bám luyến vào âm thanh qua sự phóng tâm thì đây là sự kết hợp giữa âm thanh và tánh Không.
Âm thanh tiếp tục được nghe thấy, tuy nhiên không có sự bám luyến vào thực tại của âm thanh. Nếu tâm thức không bám luyến vào cả hình tướng lẫn âm thanh thì tâm ấy sẽ an trú tự nhiên trong sự kết hợp giữa giác tánh quang minh và tánh Không, và như thế sẽ không bám luyến vào các ý niệm khởi sinh. Tam Mật được dung nhiếp trong ý Kim cương. Do đó, các âm Om, Ah và Hung được thể hiện trên trán, cổ và tim của tất cả bổn tôn – cho dù các bổn tôn hóa hiện trong vô lượng vô số hình tướng [nhưng] tinh túy của thân, khẩu và ý của các ngài là giống nhau.
Thỉnh thoảng, một số người đưa ra câu hỏi: “chúng
ta là ‘một’ hay ‘giống nhau’?” Chúng ta chẳng phải là ‘một’ và chúng ta cũng
chẳng ‘giống nhau’. Chỉ có ‘một’ hư không thôi, hay là có nhiều hư không [tuy] khác biệt [nhưng lại] ‘giống nhau’? Hư
không chẳng phải là ‘một’, cũng chẳng ‘giống nhau’ và bản tâm cũng như thế. Cố
gắng hình dung bằng cách gán tên là ‘một’ hay ‘giống nhau’ chỉ là một sự dính mắc khác. Cũng
như vậy, chẳng có một, cũng chẳng có nhiều vị Phật. Con không thể nói chỉ có
một vị Phật vì có vô lượng chư Phật, tuy nhiên, con cũng chẳng thể nói có nhiều
chư Phật bởi vì tinh túy của các ngài là giống nhau – [bởi vì] tánh Không và
lòng bi mẫn cũng an trú giống hư không. Do đó, đừng bám chấp vào một hay nhiều.
Mọi thứ hiển lộ đều thiếu vắng cái ngã, như cầu vồng trên bầu trời. Chúng không
tồn tại trên cơ sở tự tánh vì chúng là hữu vi, và do đó, là vô thường. Bản tâm
của mọi chúng sinh luôn luôn trụ lại như hư không; nó là vô vi. Tuy sắc tướng
của mọi chúng sinh hiển lộ khác nhau, tâm thức của họ có tinh túy giống nhau. Chỉ
có một cái được gọi là ‘tâm thức’, cũng như chỉ có một cái được gọi là ‘nước’
mặc dù hình thức biểu hiện có khác nhau – như biển, sông, mưa, giọt nước,… Nếu
mọi người đều hành trì minh chú OM AH HUNG thì chánh niệm của họ cũng có bản
chất giống nhau mà chẳng có chút khác biệt nào về phẩm tính hay kích thước.
Những Lời Khai Thị Từ Bậc Tôn Quý, Tôn Sư Konchog Gyaltsen, Garchen Rinpoche đời thứ 8