Chuyên gia dinh dưỡng nổi tiếng Steven Acuff đã đi diễn thuyết trên 25 nước, từng cảnh báo rằng đường cát trắng rất nguy hại cho sức khỏe cộng đồng vì nó thải các loại vitamin, chất khoáng và lưu lại chất độc trong cơ thể, nhất là ở bộ tiêu hóa, đường ruột và nó còn là nguyên nhân gây nhiều bệnh tật. Chuyên gia này tìm ra triệu chứng “lưỡi dâu tây” của những người hảo ngọt do ăn nhiều đường. Ông chỉ cho người ta rằng khi lè lưỡi ra, trông nó như quả dâu, gai lưỡi thưa. Acuff để ý các học trò từ lớp nhỏ đến lớp lớn, ông đều xem lưỡi các em thì thấy loại lưỡi dâu tây chiếm đa số, cỡ trên hai phần ba. Nên ông phải đi đến kết luận: đây là xu thế suy thoái chung của thời đại mà thủ phạm chính là đường cát trắng và đường là sát thủ số một trên đời.
Cách nay một trăm năm, trên thế giới, số người ăn uống nhiều thịt, sữa, đường chỉ chiếm phần rất ít. Năm 1930 một nha sĩ Mỹ, Weston A.Price đã đi suốt một chặng đường kéo dài 250,000 km trên thế giới để khảo sát những bộ lạc thổ dân nằm ở các vùng xa ánh đèn điện, ông chụp hình và viết ra thiên khảo cứu chủng tộc rất giá trị mang tên: “Dinh dưỡng và Suy Thoái”.
Để ghi nhận bằng chứng tại chỗ, ông đã đến những sắc dân sống quần tụ tại bộ lạc ở Thụy Sĩ, Tân Tây Lan, Úc, Eskimo và khoảng ba mươi bộ lạc Châu Phi. Toàn bộ các sắc dân chỉ ăn uống thực phẩm tự nhiên ở vùng họ sống. Price so sánh sức khỏe của dân sống đời tự nhiên với dân ở vùng gần đó nhưng cách ăn uống đã ngả sang lối sống “văn minh” bằng thực phẩm “công nghiệp”.
Ông nhận thấy số người sống nhờ thực phẩm truyền thống tự nhiên thì bộ răng họ rất hiếm bị sâu (dù phần nhiều chẳng hề biết đến bàn chải đánh răng), thân hình rất cân đối và sức khỏe tuyệt vời… Trong khi đó, số người bỏ lối sống cổ truyền, ăn uống thực phẩm tinh chế theo công nghệ mới thì bộ răng của họ hầu hết bị sâu, hàm ếch vặn vẹo và khuân mặt biến dạng. Phần nhiều có bộ răng khấp khểnh, mọc chen lấn nhau, rất “mất trật tự” mà thân hình thì xộc xệnh, mất thẩm mỹ và vướng phải nhiều bệnh tật đủ loại từ nhẹ tới nặng.
Thực phẩm truyền thống đứng đầu là ngũ cốc lứt, thịt cá rau đậu củ quả. Uống thì thường dùng sữa, phô mai nguyên chất. Nói chung, thực phẩm được nuôi trồng đều tự nhiên trong môi trường sạch.
Ngược lại, người ăn thực phẩm tinh chế, bao gồm cốc loại chà sát sạch lớp vỏ lụa cám và mầm, đường cát trắng pha vào các loại bánh kẹo. Rau đậu củ quả toàn được chăm sóc bằng phân hóa chất và “bảo vệ” kỹ càng bằng hóa chất. Price so sánh xong, kết luận rằng :
“Hầu hết các bộ lạc sống xa “ánh sáng văn minh” được nhiên nhiên ưu đãi bằng thực phẩm lành sạch trong môi trường lành sạch, cho nên từ trẻ em đến người già lão đều có sức khỏe sung mãn, thân hình cân đối và hiếm người bệnh tật như số người chịu ảnh hướng các loại thực phẩm tinh chế của “người văn minh”. Cho nên ở bộ lạc nào được người văn minh đến cải hóa lối sống truyền thống thì bộ lạc ấy chắc chắn sẽ suy thoái hệ miễn dịch và dĩ nhiên cũng kéo theo một “chùm bệnh suy thoái” như các dân văn minh ta thấy trong thời hiện đại. Rồi ông kết luận: “Dân ở các bộ lạc nguyên sơ cũng ít ăn thịt cá và tùy việc săn bắt được nhiều ít…”
Còn như bộ lạc nào đã hòa nhập thời đại thì khuôn mặt đã có nét biến thể như vòm miệng vêu, rang khấp khểnh, dễ vướng phải bệnh tật vì họ đã quen ăn bột mì trắng tinh thay vì ăn mì lứt, các loại bánh kẹo ngọt pha đường mía, quả ngọt, sôcôla, các sản phẩm chế từ sữa bò và nhiều bệnh răng – hàm – mặt.
Nhà nghiên cứu này hay nhắc đến vẻ mặt cân đối của các bộ lạc sống đời tự nhiên theo truyền thống nghìn xưa. Họ có nhiều ưu điểm khi so với dân các bộ lạc đã xa rời cách ăn uống thực phẩm cổ truyền.
Không những vậy, mặt họ hóp vào khiến vòm miệng vêu ra, trong khi ngực lép hông hẹp (nữ giới) nên thường có vấn đề đẻ khó, có khi phải mổ mới lấy con ra được. Trước sự biến thái này, chúng ta phải đặt câu hỏi: “Liệu đường mía và một mì trắng, gạo xát trắng có thể gây những hiện tượng này chăng ???”
Phạm Cao Hoàn viết theo Dean Cooling